Nếu bạn của bạn hay người thân của bạn có con tự kỷ, bạn chắc thường sẽ nói về họ: “tội nghiệp anh/chị A hay B quá, con họ tự kỷ, họ đầu tắt mặt tối, lúc nào cũng lo lắng căng thẳng”. Điều này có lẽ đúng với hầu hết những cha mẹ có con tự kỷ hay con đặc biệt.
Nhưng trong số hàng trăm gia đình mà chúng tôi may mắn được đồng hành, tôi vẫn thấy CÓ NHỮNG HÀNH TRÌNH BÌNH AN.
Có một số cha mẹ sau nhiều năm can thiệp cho con, thử nghiệm nhiều phương pháp khác nhau, cuối cùng tìm thấy con đường mà mình thoải mái, tâm đắc nhất, giúp con tiến bộ nhiều nhất, nhờ đó họ xây dựng được niềm tin vào con và con đường can thiệp, rồi dần dần bản thân họ và hành trình cùng con trở nên bình an.
Nhưng cũng có những người có hành trình bình an ngay từ đầu hoặc sau một thời gian ngắn. Những người này xác định ngay rằng, chính họ là yếu tố quan trọng nhất, và bằng những cách nào đó, họ tự xây dựng cho mình một nội lực, có thể bằng những khóa học phát triển bản thân, hay thậm chí là những chương trình trị liệu, nhưng chắc chắn là không dựa trên những phương pháp can thiệp hay những tiến bộ của con họ. Và sau khi họ đã chuyển hóa, giúp bản thân trở thành một người bình an bất kể những gì xảy ra với họ hay với con, thì dường như sẽ có những sức mạnh nào đó dẫn dắt họ đến với con đường mà họ thấy phù hợp với họ và con, và những tiến bộ đến với con họ một cách tự nhiên như kết quả của hành trình đó.
Thực ra, hành trình bình an chỉ có thể đến từ các CHA MẸ BÌNH AN, và trên đây là hai cách mà tôi nhận ra những cha mẹ của trẻ tự kỷ đang đi để có được sự bình an.
Với cách của những cha mẹ đầu tiên, khi họ tìm được một con đường cho con, con đường mà theo họ là phù hợp nhất và giúp con tiến bộ, việc can thiệp sẽ đem lại cho họ những cảm xúc tích cực, một niềm tin rằng con có thể phát triển, rồi khi con tiến bộ, họ tự hào về con và về bản thân mình, những câu chuyện xung quanh việc can thiệp của con là những câu chuyện đầy hy vọng, và đặc biệt là họ thấy mình là một người cha mẹ tốt, lúc đó họ có thể thư giãn, bình an.
Có vẻ hầu hết cha mẹ đều đi theo cách này, nhưng tại sao lại quá ít hành trình bình an? có thể những phương pháp mà họ tìm thấy chưa bao giờ hoàn toàn phù hợp với con họ hay hoàn cảnh gia đình họ. Điều này đem lại cho họ sự căng thẳng và mệt mỏi, họ mất niềm tin, họ cho rằng con mình không thể phát triển, củng cố thêm những niềm tin phổ biến có thể đã sẵn có trong họ về tự kỷ như tự kỷ là rối loạn cả đời, trẻ tự kỷ sẽ không thể hòa nhập...rồi họ thất vọng, không thể bình an.
Bạn thân mến, bạn có thể thử đi theo cách thứ hai xem nhé, hãy tìm cho mình sự bình an ngay khi bạn bắt đầu hành trình can thiệp cho con, bởi vì một HÀNH TRÌNH DÀI sẽ rất cần được đi trong sự BÌNH AN.
Hoa Le
Comentarios